Câu chuyện tình đẹp như cổ tích của ông Kết và bà Sang không cần phải cháy bỏng mãnh liệt, nhưng vẫn tràn đầy hạnh phúc suốt đời. Tình thương và sự hiểu biết lẫn nhau đã tạo nên những sợi dây gắn chặt giữa hai vợ chồng, giúp họ cùng nhau nuôi dạy con cái đến khi trưởng thành. Bộ ảnh cưới ghi lại khoảnh khắc hạnh phúc của cặp vợ chồng U.80 đã lan tỏa trên mạng xã hội, khiến mọi người đều cảm thấy xuýt xoa và ngưỡng mộ.

Xuyên suốt bộ ảnh cưới là những tấm ảnh ông bà xuất hiện trong bộ quần áo chỉn chu, không ngại trao nhau những cử chỉ yêu thương. Trong bộ ảnh đong đầy tình yêu ấy, tấm ảnh nào cũng có nụ cười tươi trên môi của ông bà, đã truyền tải một thông điệp tích cực về tình yêu đích thực, đem lại động lực cho nhiều người tin vào một tình yêu bền vững và đẹp đẽ. Xin mời các bạn cùng Aloha Media nghe về câu chuyện tình yêu đẹp như cổ tích qua bộ ảnh đầy cảm xúc của ông bà nhé.

Mạng xã hội là gì? Mạng xã hội là một hình thức giao tiếp và kết nối trực tuyến giữa người dùng thông qua các nền tảng và ứng dụng trên internet. Trên mạng xã hội, người dùng có thể tạo hồ sơ cá nhân và chia sẻ thông tin, hình ảnh, video, suy nghĩ và cảm xúc với bạn bè, gia đình và người khác. Ngoài việc chia sẻ thông tin, mạng xã hội còn cho phép người dùng tham gia vào các nhóm, cộng đồng quan tâm, thảo luận, gửi tin nhắn, đánh giá, bình luận và tương tác với nội dung của nhau.

Ông bà quen nhau chỉ qua mai mối

Hai ông bà quen nhau qua mai mối (Nguồn ảnh: Báo Thanh Niên)
Hai ông bà quen nhau qua mai mối (Nguồn ảnh: Báo Thanh Niên)

Bài hát “Ông bà anh” do ai sáng tác? Bài hát “Ông bà anh” được sáng tác bởi nhạc sĩ Nguyễn Hải Phong và trình bày bởi ca sĩ Lê Thiện Hiếu. Bài hát này thuộc thể loại nhạc trẻ và đã nhận được sự yêu thích của đông đảo khán giả kể từ khi ra mắt vào năm 2018.

Theo tìm hiểu của Thanh Niên, cặp vợ chồng trong câu chuyện trên là ông Nguyễn Văn Kết (75 tuổi) và bà Nguyễn Thị Sang (71 tuổi), ở H.Tân Phú, Đồng Nai. Bà Sang cho biết bà thấy rất vui khi xem lại bộ ảnh cưới của chính mình. Khi bà 18 tuổi, hai người quen nhau như bao cặp khác chỉ qua mai mối. Hồi xưa, nhà bà ở vùng “xôi đậu” (vùng bị địch tạm chiếm), ông thường trốn trong chùa để lính địch không phát hiện nên ông bà ít khi gặp nhau.

“Hồi xưa đâu phải như giờ, người mai mối, ba mẹ dạy sao thì làm vậy. Quen nhau, ông một tháng lên làm rể một lần, không gặp nhau thường xuyên. Chiến tranh nên ông đi lên nhà tôi cũng phải lựa ngày. Bắt đầu từ mai mối đến khoảng một năm sau mới làm đám cưới”, bà Sang kể.

Dù tìm hiểu nhưng ông bà không nói chuyện với nhau nhiều. Thời trước chưa có điện thoại ông bà cũng chẳng thư từ, mỗi lần gặp mặt chỉ nói với nhau đôi ba câu chuyện. “6 tháng đầu cứ nói chuyện vậy thôi, cũng chưa có tình cảm gì, coi nhau như bạn bè vậy”, bà kể. 6 tháng sau, ông lên nhà thường hơn nên cũng nói chuyện nhiều lần và hai người mới dần có chút tình cảm.

“Ông lên nhà nói chuyện vu vơ, chuyện làm ăn, tới giờ là ông về. Tôi với ông cũng không tâm sự, tỏ tình yêu đương gì, người ta mai mối, nói với người lớn sao thì tôi chịu vậy. Sau cưới nhau ông lo cho tôi, tôi lo lại cho ông, từ từ lo lắng, thương nhau đến tận bây giờ”, bà Sang nhớ lại.

Sống khó khăn nhưng hạnh phúc mãi đến già

Tuy cuộc sống khó khăn nhưng hai ông bà vẫn hạnh phúc tới già (Nguồn ảnh: Báo Thanh niên)
Tuy cuộc sống khó khăn nhưng hai ông bà vẫn hạnh phúc tới già (Nguồn ảnh: Báo Thanh Niên)

Khoảng năm 1970, ông bà chính thức nên duyên vợ chồng. Lúc cưới nhau, nhà trai cho nhà gái một đôi bông tai, một sợi dây chuyền. Bà tự nhận, gia đình ông dù không giàu nhưng cũng thuộc dạng khá so với thời đó. Sau khi sinh con, vì khó khăn nên ông bà bán đôi bông tai và sợi dây chuyền đó lấy vốn làm ăn. Ông bà có 5 người con với 3 trai, 2 gái. Thời xưa vất vả hơn nhiều, nên ông bà động viên cùng nhau làm để các con có cái ăn, cái mặc, được học hành.

Anh Phương Tuấn Triều (28 tuổi, cháu ngoại ông bà), người chụp bộ ảnh cưới của hai ông bà và đăng tải lên mạng xã hội, cho biết: “Tôi muốn chụp cho ông bà bộ ảnh cưới vì hồi xưa cưới nhau không có ảnh cưới. Ông bà sống với nhau không bao giờ cãi vã, sống tình cảm lắm, ông nói thì bà nghe và ngược lại”, anh Triều chia sẻ.

“Tôi và ông sau khi lấy nhau thì ở với ba mẹ chồng 7 năm. Sau được ba mẹ cho mấy mẫu đất cùng nuôi tôm, nuôi cá để có tiền chăm lo các con. Kể hồi xưa cứ như duyên số vậy mà cũng sống hạnh phúc đến già”, bà hãnh diện. Với bà, ông là người dễ tính, thương yêu con cháu. Bà chăm lo cơm nước cho ông, cuộc sống ông bà vui vầy với con cháu.

Hai ông bà không ngại trao nhau những cử chỉ thân mật (Nguồn ảnh: Báo Thanh Niên)
Hai ông bà không ngại trao nhau những cử chỉ thân mật trong bộ ảnh (Nguồn ảnh: Báo Thanh Niên)

Tuổi thất thập cổ lai hy là gì? Tuổi thất thập cổ lai hy là một thuật ngữ trong tiếng Việt được sử dụng để chỉ tuổi của người trưởng thành nằm trong khoảng từ 70 đến 79 tuổi. Thuật ngữ này thường được sử dụng để miêu tả độ tuổi của những người cao tuổi, đặc biệt là những người ở trong độ tuổi trên 70, làm nổi bật những trạng thái và đặc điểm chung của người cao tuổi.

Ngược lại, với ông Kết, bà Sang là người hiền lành. Ông hài lòng với cuộc sống về già với bà và con cháu. Thỉnh thoảng nhắc lại mối tình ngày xưa với bà, ông vui vẻ nói rằng nhờ mai mối mà có mái ấm gia đình hạnh phúc. “Giờ sáng tôi uống nước trà với anh em, bạn bè rồi vào rẫy làm cho vui tay. Hồi xưa được mai mối, tôi cứ lên nhà bà nói chuyện, được hơn một năm thì lấy nhau. Hiện tại, tôi đi đâu về mà không thấy bà ở nhà cũng vắng vắng”, ông Kết nói. Nhìn bộ ảnh là thấy tình cảm mà hai ông bà dành cho nhau, đã hơn cái tuổi thất thập cổ lai hy nhưng tình cảm của ông bà vẫn keo sơn như ngày nào.

Yêu đương thời bao cấp

Thời bao cấp là gì? Thời bao cấp là một thuật ngữ thường được sử dụng để chỉ thời kỳ trong lịch sử một quốc gia khi đất nước đang ở dạng quản lý hoặc điều hành chính trị bởi một chế độ độc tài, thường là một chế độ cộng sản. Trong giai đoạn này, chính quyền thường tập trung quyền lực vào tay một nhóm lãnh đạo hoặc một người đứng đầu mà không có sự đa dạng hoặc tham gia của người dân.

Dưới thời bao cấp, mặc dù quan niệm về nam nữ đã cởi mở, nhưng nói chung, các gia đình ở Hà Nội vẫn giữ được nền văn hóa “phong kiến”.

“Cưa đường”

“Cưa đường” hay nói một cách khác là tán gái ngoài đường đã trở thành hoạt động phổ biến của thanh niên Hà Nội trong thời bao cấp. Tuy nhiên, họ thường không sử dụng thuật ngữ “tán tỉnh” mà thay vào đó là “cưa”, và gái mà họ cưa thích thú thì được gọi là “cưa đổ”.

Trước năm 1973, Hà Nội không có cưa đường như hiện nay. Những cặp trai gái thường tìm hiểu và quen biết nhau qua hai kênh chính: tự đến gặp nhau và thông qua quen biết của gia đình, bạn bè. Không còn cách cổ xưa “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”. Cặp đôi tự đến nhau thường do học cùng trường phổ thông, cùng trường đại học, làm việc cùng nhà máy, cơ quan hoặc tham gia các phong trào thanh niên. Còn cách thông qua quen biết thì thường là bà cô, ông bác thấy cháu đến tuổi lập gia đình nhưng chưa có ai đoái hoài thì sẽ giới thiệu cho nhau, hoặc có thể là bạn bè gán ghép.

“Cưa đường” bắt đầu xuất hiện vào khoảng năm 1973, sau khi Hiệp định Paris được ký kết, khi dân Hà Nội trở về thành phố sau thời gian sơ tán tránh bom ở vùng quê. Việc di cư này có thể làm cho thanh niên cảm thấy khó lòng yêu đương với những cô gái ở vùng quê và ngược lại. “Cưa đường” được thực hiện thông qua một chiếc xe đạp gọi là “nghẽo”, một phương tiện giản dị và tiết kiệm. Trước khi đi cưa, các chàng trai phải lau sạch xe và sửa chữa cho nó hoạt động tốt. Khi cưa, họ thường mang theo bao thuốc lá và một ít đồng bạc, bởi các chàng trai Hà Nội thường quan tâm đến vẻ ngoài và cần chi trả khi mời các cô gái uống giải khát.

Có những thanh niên cưa đường đi đôi ba cùng nhau, nhưng cũng có những người thích đi “con cáo đơn độc”. Họ đi dạo qua các phố chính và thường hướng đến các cô gái tươi tắn hoặc “đú” (đường phố chỉ các cô gái đua đòi nhưng không hư hỏng). Để gây ấn tượng, họ thường mặc quần áo mốt như “hắc mô ni” (một loại cá cảnh màu đen ở Hà Nội) hoặc áo nâu, quần phăng (quần Âu) cùng với đôi guốc nhựa, tóc buộc đuôi gà chổng ngược lên.

Tuy “cưa đường” có thể tạo ra những tình huống hài hước, nhưng cũng đánh dấu một cách tìm kiếm tình yêu và là trò chơi thú vị của thanh niên Hà Nội trong thời bao cấp.

Phương tiện "sang chảnh" của các cặp đôi thời bao cấp (Nguồn ảnh: Báo Thanh Niên)
Phương tiện “sang chảnh” của các cặp đôi thời bao cấp (Nguồn ảnh: Báo Thanh Niên)

Khi yêu

Khi đã yêu nhau và hàng xóm biết rõ rằng anh này yêu chị kia, nhưng ban ngày khi đến nhà người yêu chơi và nhà cô gái không có ai ở nhà, thì nên để cửa mở toang, vì nếu khép lại có thể gây đồn đoán. Hàng xóm có thể xì xào và báo cho bố mẹ, dẫn đến phiền hà.

Trong giai đoạn mới yêu, việc đi chơi khá khó khăn, do đó chàng trai thường chỉ ngồi nhà nói chuyện. Vì nhà nhỏ, mọi thứ đều lọt vào tai mọi người, và từ đó tạo ra nhiều câu chuyện vui. Ví dụ, khi anh chàng ngồi mãi mà không biết nói chuyện gì, thì khi nhìn thấy cái quạt trần, anh liền nói với bố của người yêu: “Cái quạt này mà rơi xuống có thể làm ai đó bị thương bác nhỉ”.

Để đi chơi với nhau, cần phải có sự tin cậy từ cha mẹ, mới được ra ngoài cùng nhau. Thường thì họ sẽ đến công viên Thống Nhất hoặc Bách Thảo, vì không đủ tiền để vào quán giải khát. Mặc dù chàng trai thích hơn vào công viên, nhưng đôi khi gặp phiền phức khi gặp một cảnh sát mặc đồ thường phục đang bắt “phò” (gái làm tiền) trà trộn hành nghề trong công viên. Họ thường tách hai người ra và hỏi từng người một, nếu thông tin như tên, số nhà và đường trùng khớp thì mới tha cho họ.

Tình yêu kiểu “ông bà anh”

“Ngô nghê” nhưng chứa đựng cả tấm chân tình

"Ngô nghê" nhưng là cả tấm lòng chân thật
“Ngô nghê” nhưng là cả tấm lòng chân thật (Nguồn ảnh: Internet)

Khi quay ngược thời gian và lạc về quá khứ, tình yêu thế hệ cũ hiện lên như những cảnh trong bộ ảnh, bộ phim đen trắng, mang đến cảm giác đơn giản và chân thực. Mặc dù không được trau chuốt bằng những màu sắc rực rỡ, nhưng tình yêu ấy vẫn toát lên sự chân thành và tình cảm sâu sắc. Họ tán tỉnh nhau bằng những lời nói và hành động chân thành, dù có chút “ngô nghê” nhưng tất cả đều bắt nguồn từ tận đáy lòng.

Có những đêm, chàng xuất hiện chỉnh tề, không chờ nàng xuống ngoài cổng mà vào nhà một cách đàng hoàng. Nàng ở trong phòng, cười nhẹ khi nghe chàng cố gắng xin phép gia đình để đưa nàng đi chơi, hứa sẽ trở về trước 10 giờ tối. Nàng đặt đầu vào vai chàng và cùng nhau nói về những câu chuyện nhỏ bé, nhưng có vẻ như cả thế giới chỉ bằng một khúc sông trôi êm đềm trước mắt. Trong khi đó, chàng cố gắng làm nàng vui, nhưng cũng lo lắng vì chiếc xe đạp phía sau có thể bị đánh cắp bất cứ lúc nào.

Sau đó, chàng đi học xa nhà và cuộc gọi giữa họ chỉ kéo dài vài phút nhưng vô cùng đáng quý. Họ kiên trì gửi những lá thư tay đầy nhớ nhung, trút cả tấm chân tình vào từng câu chữ. Thời gian đó, tình yêu được thử thách bởi khoảng cách xa không làm cho nó lung lay, mà ngược lại, tạo nên những “bước đệm” để tình cảm trở nên vững chắc hơn.

Khi chàng trở về, hạnh phúc tràn ngập trong bức tranh của hai trai gái cùng nhau lang thang khắp nẻo đường quê. Họ dừng xe dưới tán cây, nơi vài tia nắng thoảng qua nhẹ nhàng. Chàng quyết định “đánh liều” hỏi nàng liệu có muốn họ cùng nhau gắn kết tương lai, chung sống dưới một mái nhà. Nàng đỏ mặt và e thẹn nhưng gật đầu đồng ý. Chẳng cần cầu hôn hoành tráng hay lời cầu kỳ, họ trở thành vợ chồng chỉ bằng vài lời nói chân thật và chân phương. Từ cái gật đầu ấy, họ đã bước vào cuộc hành trình kéo dài suốt cuộc đời, luôn nắm tay nhau trên con đường hạnh phúc.

Nghĩa vợ tình chồng

Nghĩa vợ chồng thủy chung son sắt (Nguồn ảnh: Internet)
Nghĩa vợ chồng thủy chung son sắt (Nguồn ảnh: Internet)

Ngày xưa, có lẽ vì thiếu thốn về vật chất, tình cảm giữa hai vợ chồng trở nên đặc biệt và đong đầy hơn qua những khó khăn mà họ đã chung lòng vượt qua. Ngày nghe tin vợ mang thai lần thứ tư, chồng vừa mừng vừa lo. Mừng vì gia đình sẽ có thêm thành viên mới, và họ sẽ được yêu thương thêm một “hình hài nhỏ” nữa. Nhưng cũng lo vì thêm một miệng ăn nữa. Chồng quyết tâm phải lao động chăm chỉ gấp đôi để bảo đảm cuộc sống. Vợ lặng lẽ thu gom quần áo cũ, may vá để tiết kiệm chi tiêu cho việc chào đón đứa bé sắp chào đời. Họ luôn đứng sát cánh bên nhau, đối diện mọi khó khăn, để tổ ấm bé nhỏ luôn yên ổn.

Tuy nhiên, với số lượng con gia đình ngày càng đông, cuộc sống kinh tế trở nên khó khăn hơn. Chồng lặng lẽ bảo vợ sắp xếp đồ đạc, để chuẩn bị cho việc gửi bốn người con cho người thân nuôi dưỡng, và cùng nhau lên thủ đô kiếm sống. Đêm đầu tiên tại nơi xa lạ, mặc dù túi không còn một xu, nhưng họ vui vẻ chia sẻ một bắp ngô nhỏ. Phút giây ấy, họ không chỉ là vợ chồng đơn thuần mà đã trở thành tình tri kỷ, đồng lòng cùng nhau chia sẻ khó khăn và hạnh phúc. Không cần nói nhiều, họ hiểu rõ rằng việc rời xa quê hương và bước vào thành phố đòi hỏi họ phải cùng nhau phấn đấu vì một tương lai tốt hơn cho gia đình.

Hai đôi chân bước chạy trên con đường thành cầu. Hai ánh mắt hướng về một hướng, nơi những ánh đèn phố xá lấp lánh mời gọi. Đó là câu chuyện của 20 năm trước. Đến nay, đầu tóc của họ đã có sự xuống sắc, kinh tế bắt đầu ổn định, con cái đều đã lớn khôn, nhưng đôi vợ chồng vẫn cùng nhau ôn lại những kỷ niệm xưa. Vẫn còn những nắm tay thật chặt, không rời mỗi khi đi ngủ. Vẫn có tiếng gọi thân thương từ ngoài cửa: “Mình ơi, mình đâu rồi?” mỗi khi chồng về nhà. Tình nghĩa vợ chồng không chỉ nặng hơn tri kỷ mà còn ngày càng trở nên mạnh mẽ và không thể phai nhòa.

Yêu nhau đến “đầu bạc răng long”

Nương tựa vào nhau tới "răng long đầu bạc" (Nguồn ảnh: Internet)
Nương tựa vào nhau tới “răng long đầu bạc” (Nguồn ảnh: Internet)

Xưa kia, hạnh phúc không phức tạp, không được đo lường bằng những điều xa xỉ như nhà cao cửa rộng hay xe hơi sang trọng như ngày nay. Chỉ cần đủ bữa cơm no, con cái khôn lớn, và nhìn thấy mái tóc dần bạc đi theo năm tháng là đã đủ để hai người mỉm cười và tiếp tục bước đi hạnh phúc.

Khi còn trẻ, ông đi lính, để bà một mình nuôi dưỡng hơn 10 người con nhỏ. Dù vậy, bà không bao giờ than trách, luôn miệt mài công việc trồng lúa, trồng ngô để kiếm tiền cho các con học hành tốt, đồng lòng chờ đợi ông về. Khoảng cách và sự chia ly càng tạo thêm sức mạnh cho tình yêu của họ, dựa vào hy vọng về một ngày ông sẽ trở về và cùng nhau xây dựng gia đình. Khi đất nước không còn tiếng súng, ông trở về mái nhà xưa nhưng chỉ còn mình bà ở đó, vì các con đã cất cánh đi xa xây dựng cuộc sống riêng. Họ cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình đẹp vào thời bình, sống an nhàn khi tuổi xế đã về.

Mỗi sáng, bà thức dậy đúng 5 giờ, đun nước sôi để ông hãm trà, sau đó quét sạch sân nhà và gọi ông dậy để ăn sáng. Trưa đến, ông ngồi đọc báo, đôi khi đi câu cá để tối có món cá rán thơm ngon cho bữa tối. Mỗi khi con cháu về thăm, bà đều giết một con gà, luộc chín và rắc lá chanh lên, dù tay ông run run nhưng vẫn chặt gà thành từng miếng gọn gàng. Họ cười vui từ những niềm vui đơn giản như vậy.

Tóc bà ngày càng bạc, trên da ông cũng đậm màu tuổi già. Nhưng nụ cười của họ vẫn còn vẹn nguyên theo năm tháng. Hạnh phúc của họ chẳng hề phức tạp, chỉ đơn giản là được nhìn thấy nhau già đi từng ngày như thế. Nghe về câu chuyện tình yêu của ông bà, ta thèm muốn được sống trọn đời trong một mối tình như thế. Yêu là hiến dâng trọn vẹn cho người đó, không cầu đền đáp hay lợi ích cá nhân. Tình yêu là điều đơn giản và tự nhiên như hơi thở, không cần phải thay đổi hay cố gắng quá nhiều.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chụp ảnh cho bé Chụp ảnh kỷ yếu Chụp ảnh nghệ thuật Chụp ảnh doanh nghiệp Đào tạo nhiếp ảnh